Credit: this post originally belongs to http://vn.360plus.yahoo.com/Tieutuong-quan/article?mid=3062
.
.
.
Đầu ngón tay của tỷ tỷ chỉ còn cách cổ Tần Nhiễm một tấc đã dừng lại.
Mà từ đầu tới cuối, Tần Nhiễm đều đứng nguyên, cũng không động mảy may.
Tỷ tỷ hơi nheo mắt : " Vì sao ngươi không né tránh ?"
Trên mặt Tần Nhiễm xuất hiện vẻ bình tĩnh kỳ lạ, điều đó làm người chàng nhìn qua vô cùng đẹp, chàng bình tĩnh đứng đó, bình tĩnh nói : " Bởi vì ta biết, nàng sẽ không hại ta"
Đầu ngón tay của tỷ tỷ bắt đầu phát run.
" Nàng là ân nhân của ta, nàng, sẽ không hại ta"
" Ngươi là kẻ điếc phải không ? Ngươi không nghe rõ những lời ta vừa nói hay sao ? Căn bản ta không phải ân nhân của ngươi"
" Nàng đúng "
" Ta cũng không khoác áo cho ngươi bao giờ"
" Nàng có"
" Ta hấp thụ nguyên thần của ngươi, làm ngươi trở nên suy yếu"
" Có điều" Khóe miệng của Tần Nhiễm đột nhiên nhếch lên, trong chốc lát thành một hình vòng cung duyên dáng, trong khoảnh khắc, giống như hoa nở, như liễu xanh, như hết thảy những sự kiện tuyệt đẹp của thế gian, đẹp đến mức ta suýt bị đui mù " Ta đã sống thêm được hai năm, đó chính là sự thật"
" Ngươi..."
" Toàn bộ chiến hữu của ta đều đã chết, riêng ta lại không chết - đó cũng là sự thật. Nàng chắc phải tìm cách nói dối sao cho tốt hơn"
" Còn nữa, mặc kệ nàng tin hay không, ta vẫn nhớ rõ nàng"
" Ngươi..."
" Ta nhớ rõ, nàng từng ném lên đầu ngựa của ta một vòng hoa, ta còn nhớ rõ nó được tạo thành từ hoa quỳnh bảy màu, cực kỳ tinh xảo"
Cả người tỷ tỷ lập tức run lên : " Không, không có khả năng.. không thể nhớ rõ như thế ..."
" Ta nhớ rõ nàng, bởi vì, trong lúc mọi người toàn thành đều mỉm cười hoan hô ta, thì chỉ có mình nàng, là khóc"
Thất Dạ Đàm – Tác giả : Thập Tứ Khuyết
Đêm thứ tư – Vô Y
Lam Anh dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for reading.