Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Lý Trần Giao Thế Cấm Thư Ký Sự Bộ
tác giả: L i n h
-Thể loại: Cổ trang phóng tác lịch sử (hoặc cái gì đó tương tự -_-'').
-Rating: 16+
-Disclaimer: Các nhân vật trong truyện dựa trên những người có thật trong lịch sử, tôi chỉ phóng tác tính cách và cảm xúc của họ. Một số tình tiết trong truyện dựa trên những tình tiết có thật trong lịch sử, tôi chỉ phóng tác chúng và tự tung tự tác số còn lại nhằm mục đích của truyện, không có ý muốn bẻ cong hay thay đổi lịch sử. Truyện nhằm mục đích cá nhân, không có tác dụng miêu tả diễn biến lịch sử.
-Warning: Hứng thì viết không đảm bảo tiến độ, có thể sửa đổi các chương trước vì mục đích logic, văn kém, từ ngữ hạn hẹp, tác giả lười, kém văn và kém toán (nghĩa là kém logic) nên ném đá nhè nhẹ thôi ;___;.
-Writer's note:
Tôi đã có kịch bản truyện này từ rất lâu, định thể thành truyện tranh. Tôi bị ám ảnh bởi thời điểm giao thoa giữa hai thời Lý Trần, bởi Trần Thị Dung, Lý Huệ Tông, Trần Thủ Độ, Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh, kịch bản đã được lập trong đầu suốt 5-6 năm nay. Tuy nhiên khả năng có hạn, vẽ xấu, dốt lịch sử, khó khăn kiếm tư liệu, cuộc sống bận rộn và cả...lười nên vẫn không dám vẽ. Kịch bản gốc vốn rất đồ sộ, nên chắc chắn tôi không thực hiện được, nhưng một phần nhỏ này tôi nghĩ là có thể. Dù như thế, tôi vẫn không chắc mình có đủ thời gian và nghị lực, có thể nhưng không chắc chắn 100%. Vì vậy thôi thì cứ...viết ra trước đã, cũng để dễ chuyển thể hơn, lần đầu có viết gọi là cái sườn, cái dàn bài trước khi vẽ.
Tựa như tên truyện (dốt Hán, ai thấy sai thì sửa hộ Y_Y), truyện chỉ như tự truyện đã thất truyền, hay đúng hơn là bị cấm làm cho thất truyền bởi Trần Thủ Độ vào thời điểm Lý Trần chuyển giao quyền lực. Truyện sử dụng ngôi thứ nhất, của bốn nhân vật thay phiên nhau, là Trần Thị Dung, Lý Huệ Tông, Lý Chiêu Hoàng và cuối cùng là Trần Thủ Độ.
Như đã nói trên, truyện không nhằm mục đích diễn tả lịch sử, những gì sai lịch sử (và chính tả =)) ) xin các bạn hãy comment nhiệt tình, nếu không ảnh hưởng đến cốt truyện tôi sẽ sửa đổi, chân thành cảm ơn :").
.
.
.
Ta là Trần Thị Dung, tam tiểu thư của Trần gia, đệ nhất phú thương vùng Hải Ấp.
Ta không biết mọi việc bắt đầu từ đâu, thôi thì hãy kể từ yến tiệc lần đầu tiên ta gặp hắn. Ta chỉ nhớ đó là một yến tiệc rất xa hoa, hắn mới chỉ là thái tử, chạy loạn Quách Bốc mà về đây.
Ta rất khinh thường hắn, đường đường là một thái tử mà vô dụng, vô dụng y như phụ hoàng của hắn, nghe lời hổ báo mà hãm hại liêm chính trung thần, cũng không đủ uy dẹp nỗi căm phẫn của bộ tướng trung quân mà phải tị nạn. Nhưng cha ta thì không quan tâm đến những chuyện thị phi đó, chỉ biết hắn là thái tử đương triều, bằng mọi cách vì vinh hoa phú quý mà ép ta gả cho hắn. Bất quá, ta cũng không giống cái nữ nhi thường tình, ta không coi trọng ái tình, cũng chẳng can hệ đầu gối tay ấp..
Ta lúc nhỏ bị giới hạn trong khuê phòng, cha nói ta là người đẹp nhất vùng, giống như khuyên điểu trân quý. Nương không đồng ý, lớn lên nương giao cho ta quản lý một trang ấp, ta được ra ngoài. Trang ấp ngày càng rộng lớn, nhưng ta vẫn chưa vừa lòng, khát vọng của ta chắc chắn phải hơn cái trang ấp nhỏ nhoi này.
Lớn hơn rất nhiều.
Cha ta có một lâu thành rất cao dùng để ngắm cảnh ở kinh thành Thăng Long. Cha từng đưa ta, lúc ấy mới chỉ là một đứa trẻ, đến đó. Vào thời điểm cha mở cửa sổ, ta đã bị choáng ngợp. Những con đường chan chứa người đi lại nói cười, mái nhà nhấp nhô, vây quanh bởi đất phù sa và con sông đỏ rực, điểm xuyết màu xanh ngọc diệp của rặng cây mượt mà., cả vùng mênh mông nhiều màu sắc ấy bao trọn trong mắt ta.
Ta chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy.Lúc ấy, mắt ta ánh ra tinh quang.
Đại Việt này, phải là của ta.
.
.
.
Ta là Trần Thị Dung, tam tiểu thư của Trần gia, đệ nhất phú thương vùng Hải Ấp.
Hôm nay, ta chính là vũ nữ chính của yến tiệc này. Lòng ta đã định, muốn có Đại Việt, phải có trong tay người đàn ông sẽ nắm Đại Việt trong lòng.
Ta mặc một chiếc váy lộng lẫy thêu hoa mẫu đơn kim tuyến, hai ống tay áo dài màu đỏ, dài hơn cả vạt váy, chỉ dùng cho việc nhảy múa. Chân buộc lục lạc, vang theo những bước đi của ta. Những người vũ nữ khác đang rắc hoa phía trước, ta không nhìn thấy gì, dần bước trên tấm thảm đỏ, nghe có người giới thiệu, nào là “đệ nhất mỹ nhân”, nào là “đức-tri-uyên-truyền” gì đó, ta chỉ cười nhạt. Không có thứ ta muốn, những cái tên đó chỉ là hão danh mà thôi.
Khi ta bước ra khỏi làn hoa, hai ống tay áo uốn luợn, ta nghe thấy những tiếng ồ lên thích thú. Tay áo đỏ rực múa trong không trung tựa hồng xà, che đỡ ánh mắt ta tìm kiếm thái tử. Cũng thật dễ dàng, hắn ngồi trên chính điện, vẻ mặt khôi ngô dịu dàng nhìn ta.
Ta vốn nghĩ hắn là một thái tử hủ bại tham loan, chỉ thấy một thiếu niên trạc tuổi đầy ôn nhu hướng về phía này. Thấy khuôn mặt ta hiện ra giữa mông lung những hoa và hồng lụa, đôi mắt đen trầm của hắn thoạt nhiên linh động, môi bạc nở một nụ cười trăng khuyết, nhẹ nhàng như gió thu, cứ như đã ngồi ở đó đợi ta hàng trăm năm rồi.
Ta phô diễn tất cả tuyệt nghệ của mình, hôm nay là cơ hội thiên niên có một. Ta phải làm Hoàng hậu, chỉ có Hoàng hậu mới có thể là nữ tử duy nhất nắm trong tay Đại Việt.
Cuối yến tiệc, thái tử Lý Sảm chính thức bàn hôn sự với cha ta.
Bản thân ta cảm thấy quá nhanh, nhưng mọi chuyện đúng theo những gì ta mong muốn nên tạm thời an tâm, tối hôm đó ta được triệu kiến gặp thái tử.
Hắn ngồi tại thư phòng đang vẽ tranh. Nghe tiếng người truyền tên ta, hắn ngay lập tức đứng dậy, vẫn vẻ tươi cười ôn nhu đó tiến về phía ta. Ta cúi người hành lễ.
-Tiểu nữ bái kiến thái tử, thái tử vạn tuế vạn vạn tuế.
-Bình thân. Tối nay mời Trần tiểu thư đến đây, hẳn Trần tiểu thư cũng biết nguyên do, phụ thân chắc đã thong báo cho nàng hôn sự.
Ta cẩn thận hướng mắt lên nhìn hắn. Người thiếu niên này quả thật không phải ngọc diện chi hoa, mỹ nam họa thủy, nhưng cả người đều toát ra vẻ dịu dàng thanh đạm, y bào trắng đơn giản thêu kim long bao lấy thân người cao gầy, khí chất thực giống lan hoa, chỉ ngắm được không dùng được, chỉ có ôn nhu không có uy vũ.
-Ân sủng này của thái tử, tiểu nữ cả đời ghi tạ.
Hai đôi mắt vẫn giao nhau. Bất quá thứ ta thấy chỉ là người thiếu niên sẽ giúp ta có được khát vọng, thầm suy nghĩ sẽ nói gì, đối đáp ra sao để được lòng hắn, tuyệt không nhìn thấy nhãn quang hắn tự nhiên sâu hơn.
Bất chợt thấy tay có cảm giác ấm, nhìn xuống đã được hắn bao lấy bằng hai bàn tay lớn ấm áp. Hàng mi hắn nhẹ hạ xuống, dùng ánh mắt bao trọn lấy ta.
-Ta biết nàng không yêu ta. Mỗi lần đối mặt với ta nàng thường nhìn xuyên qua ta đến nơi khác. Ta không biết đó là nơi nào, Dung nhi, nhưng nếu chỉ cần xuyên qua ta mới có thể đạt được, nếu vì nó nàng nguyện là người của ta, cùng ta thiên trường địa cửu, thì ta sẽ không bao giờ hối hận.
Lưng ta thoáng lạnh, vị thái tử không đơn giản như ta nghĩ.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy hoang mang vì tâm địa bị vạch trần, một chữ của câu phía sau cũng không lọt tai. Sau này mường tượng lại, có lẽ vì sợ mà trợn trừng nhìn hắn, nhìn rất kỹ, nên ta vẫn nhớ con mắt dài hẹp lúc đó của hắn nhuốm một mảng đêm đen, đôi hàng mi cụp lại tăng thêm phần thẳm suốt, tựa như nếu rơi vào đó, sẽ không lối ra, chỉ có thể ngồi trong ấy, để cảm giác bị thương xuyên qua mình như nước suối băng lạnh.
Cũng là chuyện sau này, ta đã ước gì ta nhìn ra ánh mắt ấy, ước gì nhìn ra chân tình trong lời hẹn thề ‘thiên trường địa cửu’ của hắn
thì có lẽ Trần Thị Dung này sẽ sống cả đời không một lần hối hận.
.
.
.
Hết chương 1
Cảm ơn các bạn đã đọc
.
.
.
NOTE!!: Chắc là ko có ai muốn mang đồ kém chất lượng đi đâu đâu Y__Y nhưng vẫn xin chú thích là nếu có mang hỏi mình một tiếng, trong trường hợp có bạn nào làm mình vui phát chết ;_____;

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thank you for reading.