Credit: this post originally belongs to Hà Mon's facebookCó nhiều đêm tôi vẫn nằm mơ
Một bãi cát trải dài, với nắng, với gió
Với tình yêu lênh láng trong những con ngõ nhỏ
Trải dài trong mắt những chiếc xe qua
Có những đêm tôi trở lại sân ga
Vì ai đó ví mình như con tàu không trở lại
Tháng sáu ướt mềm những ánh nhìn ngây dại
Trên cây, hoa nở tím đường
Có những đêm trăng cũng vấn vương
Lấy mây ủ ấp những tháng ngày xưa cũ
Chiếc khăn dày, đóng mờ kí ức
Phong thư đen thẫm, chẳng muốn trao
Nắng nhuộm hàng cây tím thẫm nôn nao
Mùa hè đến rồi nhưng sao yên ắng quá
Cổ tích kể rằng tiếng ve cũng trở thành xa lạ
Giữa thành phố cả nghìn con người, biến mất, cũng đâu có gì khó, phải không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Thank you for reading.