Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Credit: this post originally belongs to Cesia's wordpress








"Có một thứ chân ái gọi là buông tay. Nhưng một khi đã buông tay rồi, vậy làm sao có thể thiên trường địa cửu."










ẤU NIÊN KÝ SỰ BỘ-Dã Cố Giai (Cesia edit)

-------------

Phải nói thật sự, chỉ có 2 lần đọc ngôn tình hiện đại, lại trúng được hai bộ hay nhất, cứ cho là may mắn đi. Và thật đáng tiếc, bộ truyện hoàn hảo nhất lại là bộ này.

Mang tiếng là harem 4 anh xâu xé 1 em, nhưng hết thảy đều chỉ là màn kịch. Màn kịch có kết thúc định trước. Chưa từng có ai có thể cướp được Chi Nhược khỏi tay Chi Thiên, cả ba người còn lại đều vì đau buồn mà muốn cứu nàng ra, bản thân nàng cũng muốn nghĩ thoát thân, nhưng từ lúc bước chân vào nhà họ Hành, hết thảy đều đã bị giam cầm.

Gia tộc tội nghiệt, huynh muội nhất định sẽ loạn luân, đến kiếp này vì muốn giải lời nguyền, gia gia nhận nuôi Chi Thiên, dùng liệu pháp tâm lý ép buộc ghép đôi một đứa trẻ 7-8 tuổi với Chi Nhược mới 1 tuổi, ngờ đâu ngay cả nhân cách của hắn cũng biến thành méo mó. Muội muội chỉ gạt tay ca ca vì một con mèo, ngay lập tức hôm sau con mèo chết trong vũng máu.

Vì sợ hãi mà mang Chi Nhược đi trốn, 5 tuổi lại bị thiếu niên kia bắt về. Hắn yêu cố bé đó, yêu đến phát cuồng, dùng sủng nịnh đứng chắn trước cánh cửa không bao giờ mở, nguyện giam giữ không để ai cướp đi thứ gì là của hắn.

Chi Nhược thân sinh trong môi trường không bình thường, lại có được bản năng tự giấu nhân cách dưới nụ cười thiên thần, nghịch ngợm, thờ ơ, tưởng bàng quan mà biết hết được mọi thứ. Không biết là may mắn hay không, 3 lần bị thôi miên mất trí nhớ, bị ca ca giam cầm, chiếm đoạt, rồi lại sủng nịnh, rồi lại chiếm đoạt, người bình thường có lẽ đã phát điên. Không biết là yêu nghiệt hay không, bản năng đó giống như bướm giả làm hoa, hồ ly tinh đổi dạng để sống sót, một cái nhấc tay cũng có thể quyến rũ người khác, tâm lại lạnh giá như băng, nguyên bản trong lòng cũng đã gian dối thành thần, méo mó không kém.

Một người đã không chiếm được thì hủy diệt. Một người bỏ tất cả để mong có được quyền lực cứu nàng ra, khi đó đã muộn, tuyệt vọng phát hiện trái tim đó cũng đã bị lấy mất. Một người trong sạch không tì vết, cũng chỉ trở thành dụng cụ để nàng tìm lại tim mình.

còn Chi Thiên?

Có lẽ đã vốn vì yêu mà phát điên. Quyết không buông tay, dù nàng không yêu mình cũng không sao, quyết không buông. Ai nói yêu là buông tay, nếu buông tay sao còn có thể mãi mãi bên người.

Bi kịch nhà họ Hành, giờ mới bắt đầu.







Một bộ truyện quá hay, kết cấu vô cùng chặt chẽ, đến chi tiết nhỏ nhất cũng được lợi dụng hết thảy, tất cả đều có vị trí của nó. Phần dạo đầu càng buồn cười, càng trong sáng bao nhiêu thì càng nổi bật cho phần sau u ám bấy nhiêu.

Âm mưu của nam giới so với nữ nhân hậu cung, có khi còn tuyệt tình tàn nhẫn hơn, bất chấp hơn. Tất cả mọi chi tiết tưởng nhỏ nhặt đến cuối mới đều ăn khớp. Rốt cuộc tất cả đều chỉ như một màn kịch được sắp sẵn mà thôi.

Và em là búp bê, giữa toan tính của nam giới, em không cường ngạnh, không kiên định hay quyết tâm. Em ngược lại, dùng bản năng để sống sót. Dù có biến thành hồ ly cũng phải sống sót.

Cả bộ truyện, có thể nói bi kịch chỉ là thế này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thank you for reading.